Ngày xưa, ở một xứ nọ, có một vị vua rất yêu đàn gia súc của mình. Khi phải
chuyển chúng từ vườn thượng uyển ra nuôi ở ngoài đồi núi, nhà vua cần một người hoàn
toàn tin cậy để trông nom. Cất công đi khắp nơi, cuối cùng, quan quân tìm được bác
nông dân Masaro, người được coi là thật như đếm. Vua truyền: cứ cuối tuần, bác phải
vào cung bẩm báo trung thực về đàn gia súc. Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Sự trung thực
của Masaro làm nhà vua rất hài lòng và cũng giúp nhà vua nhận ra tư cách thấp kém của
nhiều cận thần. Do đố kị, quan tể tướng đã dèm pha rằng, trên đời làm gì có người thật
thà như thế, và xúc xiểm: lần tới Masaro sẽ nói dối vua. Do tin tưởng Masaro, nhà vua
đặt cược: nếu Masaro nói dối, sẽ bị chém đầu. Còn tể tướng cũng cược cả mạng sống
của mình, nếu Masaro vẫn nói thật.
Để giúp chồng thắng cược, vợ tể tướng đã cải trang thành một phụ nữ sang trọng,
quyến rũ, tìm gặp Masaro ngỏ ý sẵn sàng đổi tất cả trang sức, vàng ngọc cùng nụ hôn để
lấy một con cừu, đồng thời bày cho Masaro cách nói dối vua sao cho trót lọt. Nhưng
Masaro đã kiên quyết từ chối. Thất bại, bà ta bèn sắm vai một người mẹ đau khổ đang
cần sữa bò để cứu đứa con trai duy nhất khỏi trọng bệnh. Lần này Masaro đã mủi lòng,
mà tự ý cho đi con bò yêu quý của vua. Đem được con bò về cung, vợ chồng tể tướng
yên chí mình thắng cược.
Biết đã phạm trọng tội, Masaro tìm cách nói dối. Nghĩ được cách nào, bác đều tập
theo cho nhập vai. Cuối cùng bác đã chọn được cách ưng ý nhất. Khi vào chầu, trước
mặt đức vua và quần thần, Masaro đã kể ra hết sự thật. Bác nói rõ ràng con bò ấy cần
cho người đàn bà khổ hạnh hơn là cần cho nhà vua, và sẵn sàng chịu tội. Nghe xong, nhà
vua khen ngợi Masaro là người không sợ quyền uy và muốn trọng thưởng cho bác. Thật
bất ngờ, phần thưởng mà Masaro xin nhà vua lại chính là tha chết cho kẻ thua cuộc. Hơn
thế, bác còn cảm ơn ông ta vì nhờ có tình thế này, bác mới biết chắc chắn mình là
Masaro thật như đếm.
William Shakespeare khẳng định rằng: “Không di sản nào quý giá bằng lòng
trung thực”. Quả thật, để được yêu thương, tin tưởng và sống hạnh phúc chúng ta cần
phải sống trung thực, không chỉ với tha nhân mà còn với chính mình. Có thể nói trung
thực là vẻ đẹp đầu tiên trong kho tàng phẩm chất của con người.
“Có thì phải nói có, không thì phải nói không. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ” (Mt 5,37).